Khoảnh khắc lần đầu tiên tôi đặt chân tới một đất nước xa lạ gần hai năm trước, tôi đã biết rằng tôi sẽ không bao giờ là tôi trước đây nữa. Từ ngày hôm đó về sau này, tôi không thể chờ đợi để bắt đầu vô số những chuyến phiêu lưu mới, và háo hức đón chờ học được những điều mới lạ. Cũng không thiếu những lúc tôi lo lắng hay hoang mang, nhưng hơn hết tôi không thể ngăn được sự say mê và tò mò của mình. Những chuyến đi đã thay đổi tôi, đã biến tôi thành một con người hoàn toàn mới. Trước kia tôi đi du lịch vì chỉ muốn có một khoảng thời gian vui vẻ, còn bây giờ, tôi đi du lịch là để thấu hiểu sâu sắc hơn về những con người và về chính bản thân mình.
Bài viết này được đóng góp bởi: Wanders of Eve
Khi còn đi học, tôi chẳng thích môn Lịch sử một chút nào. Những quyển sách với chi chít ngày tháng năm và sự kiện thật là chán và làm tôi nhức đầu vẫn không nhớ nổi. Giờ đây, những sự kiện lịch sử ấy lại mê hoặc tôi. Bạn có biết công cụ đo lượng nước mưa đầu tiên trên thế giới được phát minh vào năm 1441 bởi một người Hàn Quốc tên là Jang Yeong-sil. Jang Yeong-sil sống ở thời đại hoàng kim của Hàn Quốc dưới sự trị vì của vị vua vĩ đại nhất của Hàn Quốc, vua Sejong.
Vị vua này chính là người đã tạo ra Hangul, bảng chữ cái của Hàn Quốc, vì tình yêu cho dân chúng nước ông, cho dù những vị quan chức cấp cao lúc đó đều phản đối kịch liệt. Vua Sejong muốn tất cả dân chúng đều có thể đọc và viết. Người dân Hàn Quốc vô cùng kính trọng và biết ơn ông, nên đến tận ngày hôm nay vẫn trang trọng in hình ông trên tờ tiền có giá trị cao nhất ở Hàn – tờ 10,000 won.
Đi du lịch thực sự là giáo viên lịch sử tốt nhất. Quá khứ không chỉ còn trên những trang giấy, mà những dư âm của sự kiện, con người thời ấy hiển hiện ngay trước mắt bạn.
Tôi vẫn còn những nỗi sợ hãi, nhưng đi du lịch giúp tôi trở nên can đảm hơn và sẵn sàng đối mặt với sự sợ hãi. Sự can đảm sau cùng chỉ có thể có được nhờ vào chiến thắng nỗi sợ hãi.
Khi tôi một mình đi công tác ở Chiang Mai và Tokyo, với một người thiếu kinh nghiệm ra nước ngoài như tôi khi đó, mọi việc không dễ dàng. Lúc đó, tôi rất lo lắng mình có thể bị lạc đường ở một thành phố xa lạ, bị lợi dụng hay gặp những bất trắc mà không biết ngôn ngữ của dân bản địa để bảo vệ bản thân.
May mắn là tôi cuối cùng cũng học được cách vượt qua những lo lắng và sợ hãi đó. Tôi đã trở nên quảng giao, tự tin và độc lập hơn. Nhờ vậy, tôi không còn cảm thấy căng thẳng và do dự mỗi khi bước ra một môi trường mới nữa. Tôi đã học được cách thả lỏng bản thân và tận hưởng những điều mới mẻ.
Bây giờ, ngài Google maps và tôi đã trở thành những người bạn rất thân thiết! Đọc bản đồ mỗi khi lên kế hoạch đi đâu đó đã trở thành một thú vui của tôi. Ai còn sợ bị đi lạc nữa chứ?
Thế giới ngoài kia thực sự rất tươi đẹp. Những con người tốt bụng, cảnh sắc thiên nhiên kỳ thú và những kỳ quan do con người tạo nên, những nền văn hoá đa dạng,…và còn nhiều điều thú vị nữa vượt xa những gì bạn có thể tưởng tượng. Nhưng thế giới còn có những mặt tối. Chúng ta cũng đang phải đối mặt với bao nhiêu vấn đề: đói nghèo, tranh chấp, phân biệt chủng tộc, sự thù hằn… Mỗi chúng ta đều đang phải tranh đấu và đối mặt với những vấn đề khác nhau.
Trong chuyến đi tới Siem Reap, khi tôi nhìn thấy những đứa trẻ bán đồ lưu niệm và những người khuyết tật già chơi nhạc ngoài những ngôi đền để xin tiền từ thiện, tôi đã cảm thấy thực sự nghiêng mình trước họ. Những con người ấy cho dù hoàn cảnh có khốn khổ đến mức nào cũng tìm cách kiếm những đồng tiền chân chính. Tôi chợt nhận ra sự đồng cảm như thế này chính là điều kiện tiên quyết để có một tấm lòng nhân ái.
Bạn đã từng thử nhét tất cả mọi thứ trong tủ quần áo của bạn vào trong vali chưa? Chắc các bạn nữ có thể hiểu cảm giác mang theo bao nhiều đồ cũng thấy chưa đủ. Lần đầu tiên tôi đi du lịch, tôi đã thử làm như thế. Kết quả là tôi đã phải kéo lê hành lí nặng trịch của mình, và trở về nhà sau chuyến đi với rất nhiều quần áo tôi chẳng dùng đến chút nào. Dần dần sau các chuyến đi, tôi đã học được cách chỉ mang đủ những thứ cần thiết.
Giờ đây tôi có thể gói gọn tất cả những gì tôi cần trong năm ngày trong một chiếc balo 50 lít mà vẫn thừa chỗ để đựng quà lưu niệm mang về. Kỹ năng này không chỉ giúp tôi trong việc đi du lịch mà còn cho tôi một góc nhìn mới. Trong cuộc sống, nhiều khi chúng ta mang theo những gánh nặng như những đồ đạc không cần thiết, những mối quan hệ đã hết hạn, sự giận dữ, cay cú, thù hằn… Hãy bỏ lại những gánh nặng đó ở phía sau. Tất cả những gì bạn thực sự cần mang theo, đó chính là tình yêu.
Đi du lịch đã thay đổi và chắc chắn sẽ còn thay đổi tôi nhiều sau những chuyến đi còn đang đợi chờ phía trước. Tôi chỉ mong muốn rằng tôi sẽ học được thêm nhiều điều mới mẻ, và trở thành một con người tốt hơn sau mỗi chuyến đi, và hy vọng rằng một ngày nào đó, tôi sẽ được kể những câu chuyện về các chuyến đi của mình cho những thế hệ sau của tôi.
Còn bạn thì sao? Đi du lịch đã thay đổi bạn như thế nào?
Xem thêm: 6 bài học từ 6 tuần đi du lịch bụi ở Hàn Quốc của tôi
Bài viết này được dịch từ: How Travel is Changing Me
Hãy để những bông hoa xinh đẹp của mùa xuân ở Gangwon đánh cắp trái…
Đại dịch coronavirus đã đưa ngành du lịch rơi vào tình trạng bế tắc. Với…
Khi nghĩ đến Nhật Bản, tôi nhớ ngay đến cảnh đô thị náo nhiệt -…
Khi ngồi xuống viết danh sách những món quà lưu niệm Okinawa, trong đầu tôi…
Hong Kong là thành phố nổi tiếng bởi vẻ hiện đại nhưng đồng thời gắn…
Nếu bạn chuẩn bị đến châu Âu, tôi chắc rằng đa số bạn bè của…